Ấn Độ"Đây là cách chúng tôi nuôi sống mình, và đây cũng là truyền thống gia đình", một người đàn ông Ấn Độ trên 60 tuổi, nói.
Khi dừng chân tự sướng tại các điểm tham quan, du khách có thể nhìn thấy một hoặc nhì người đàn ông thổi sáo để dẫn dụ rắn bò ra khỏi chiếc hộp tròn đặt trên nền đất và uốn mình lắc lư theo điệu nhạc. Nhiều người không tin rằng rắn có thể cảm thụ nhạc nhưng chỉ nỗ lực vận chuyển theo từng động tác của người thổi sáo. Ví dụ, khi người đàn ông đẩy mình sang trái hoặc phải, con rắn sẽ nỗ lực chuyển mình theo hướng đó.
Ai Cập thượng cổ được xem là cái nôi của nghề thôi miên rắn với những câu chuyện kỳ bí về rắn trong quan tài của các vị vua và hoàng hậu. Tuy nhiên trên thực tế, nghề thôi miên rắn trở thành phổ quát trong nền văn hóa Ấn Độ. Ảnh: Nguyễn Hoàng Long.
Trước đây, người ta sẽ đơn giản bắt gặp hình ảnh những người tôn sùng rắn có thể bắt rắn bằng tay không, hôn rắn, và sống cùng rắn, thậm chí để cho con của họ học cách chạm vào rắn từ rất sớm. Nguyên nhân dẫn tới việc tôn sùng này bắt nguồn từ vị thần vô thượng Shiva và Ganesha. Đấng Shiva sử dụng rắn để làm vật trang trí như một chiếc vòng cổ. Ganesha là con của thần Shiva, vị thần mình người đầu voi này có chiếc thắt lưng là một con rắn.
Ngoài ra, khi nhắc tới rắn, người Ấn Độ sẽ nghĩ tới tổ tiên của loài rắn là rắn thần Naga nhiều đầu bảo vệ đức Phật ngồi thiền hay rắn Vasukitrong câu chuyện thần thoại Khuấy đại dương sữa.
"Đây là cách chúng tôi nuôi sống mình, và đây cũng là truyền thống gia đình", một người đàn ông Ấn Độ trên 60 tuổi nói. Sau màn trình diễn của mình, ông không quên nhấn mạnh nếu ai đó cho ông một lít sữa trong một ngày, người đó sẽ được thần Shiva bảo hộ. Nhưng chính ông cũng không biết rằng khách du lịch dạng thân và gia đình sẽ tồn tại với nghề này bao lâu khi nhưng xã hội ngày càng văn minh.
Một người đàn ông ngồi phệt bên cạnh cung điện gió nổi tiếng Hawa Mahal ở Jaipur đang kiếm tiền từ du khách bằng việc thôi miên rắn với nhạc cụ khác lạ của mình. Ảnh: Nguyễn Hoàng Long.
Theo National Geographic, nhiều người trong độ tuổi lao động đã sớm từ giã truyền thống này để trở thành công nhân trong các nhà máy da thuộc hoặc nhuộm vải gần sông Yamuna hay bôn ba đi tới những TP khác, nơi cho họ năng lực mưu sinh tốt hơn nghề thôi miên rắn.
Còn ở vùng quê hay tại thị trấn, những trung niên trên 40 tuổi như Nemai Kumar Dutta trở thành người chữa trật khớp cho người dân. Ông có thể kiếm được khoảng 2.500 rupee (39 USD) một tuần. Ông cho biết mình không muốn đi xa vì phải chăm sóc gia đình.
Không ít trung niên và người lớn tuổi như Rajeshwar Halder lại chọn công việc bán kẹo bông gần trường học hoặc trong những khu phố đông trẻ con. Mỗi tuần ông có thể kiếm được 15 USD, không quá nhiều nhưng đủ mua thực phẩm nuôi sống khách du lịch dạng thân.
Để làm quen với những con rắn là điều không đơn giản, khách du lịch phải tập cách vuốt ve nó và phải đảm bảo rằng nọc độc của nó được lấy ra trước khi mang nó theo hành nghề, người đàn ông này nói thêm.
Ngày nay khi nhắc về nghề truyền thống này, hồ hết người Ấn đều nói về làng Jogi Dera, trung tâm bang Uttar Pradesh, Ấn Độ, nơi trẻ nhỏ được dạy phải yêu quý loài rắn như một thành viên trong gia đình. Nhiều em tí hon nhỏ được truyền nghề từ lúc 2 tuổi. Tuy nhiên, trước các luật lệ bảo vệ động vật hoang dại, nghề truyền thống này đang đứng trước nguy cơ bị mai một.
Thanh Thu
Theo: https://khachsanthanhdong.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét